Thấp
thoáng thuyền trăng đậu bến mơ
Véo
von sáo trúc vọng lầu thơ
Người
xưa cưỡi hạc đi biền biệt
Bỏ
lại lầu hoang dấu bụi mờ
Hoàng
hạc về đâu, vút cánh bay
Thi
nhân cạn chén, tỉnh hay say
Ngàn
năm lăng đăng vầng mây trắng
Thổn
thức hồn thơ mắt lệ đầy
Rừng
xưa lá biếc thắm ven sông
Lơ
lửng thuyền câu dạt cuối ḍng
Bến
cũ đồng thơm xanh cỏ mịn
Chập
chờn cố quận ngẩn ngơ trông
Viễn
khách đường xa tạm ghé qua
Lầu
thơ chênh chếch bóng trăng tà
Hạc
vàng bay khuất trời miên viễn
Thi
sĩ ôm thầm giấc mơ xa
Bảng
lảng mây trôi trắng xóa màu
Trời
buồn lất phất hạt mưa ngâu
Người
xưa có nhớ ngày nay nhỉ ?
Khói
sóng đong đưa giục khách sầu
|