Tôi
khờ
dại,
quen
chân
về
chốn
cũ
Cõi
buồn
tôi,
nẫu
nuột,
lá
tàn
rơi
Tình
tháng
chín,
hanh
hao,
gầy
guộc
vỡ
Em
quay
lưng,
tôi
cúi
mặt,
thương
đời
Chỗ
ngồi
xưa,
chơ
vơ,
mình
ghế
đá
Tình
công
viên,
trở
gió,
buốt
da
đau
Ôi
trái
đất,
xoay
vòng
muôn
năm
cũ
Hỏi
thu
về
có
gội
mới
hồn
nhau
?
Lòng
tôi
thức
với
chiều
buông
lá
đổ
Mặt
hồ
kia,
phẳng
lặng,
bỗng
thì
thầm
Vun
trí
tưởng,
co
mình
vào
lá
úa
Tình
phân
ly:
dao
xước,
vết
môi
bầm
Em
tin
chưa?
hỡi
người
em
diễm
thúy
Trở
hồn
tôi,
rực
thắp
lửa,
đêm
thâu
Trong
đôi
mắt
chưa
quen
lời
sám
hối
Dáng
thu
về,
còn
đẫm
lệ
mưa
ngâu?
Sương
lẩn
khuất,
trăng
nằm
im
quạnh
quẽ
Lòng
u-cư
khép
lại,
bóng
xa
mờ
Ðường
khấp
khểnh,
những
nhành
khô
xương
xẩu
Bước
tôi
về
lục
lọi
trí
ngây
thơ
Ðối
diện
đêm,
là
núi
sầu
bất
tận
Chỗ
tim
tôi,
máu
chảy
ngược,
khơi
nguồn
Nơi
yên
ắng,
chốn
đi
về
ẩn
mật
Tình
lênh
đênh
trên
sóng
nhớ,
biển
cuồng
Chỗ
hồn
tôi,
vết
son
mờ
trang
giấy
Chữ
tinh
khôi
còn
mắt
hẹn,
môi
chờ
Bài
thơ
mới
-
cho
mùa
thu
rất
cũ
Cho
ban
sơ,
và
gió,
nắng,
tình
cờ
Khua
ký
ức,
bài
ca
mừng
hạnh
ngộ
Hành
trình
tôi,
dìu
dịu
khúc
cung
trầm
Thoáng
chiêm
bao,
mầm
sinh
hồn
vô
vọng
Em
có
về,
hơi
thở
nhẹ
tri
âm
?
Vương
Ngọc
Long
|