|
Xuân
Tiêu Vọng Hàn Giang
Phong xuy lạc diệp động
sầu âm
Thơ phỏng dịch
Hải Ðà
Thơ phỏng dịch
Lạc Thủy-Đỗ Quý Bái |
Thơ phỏng dịch Nguyễn Phùng Duyên
Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn
1- Gió đưa lá vọng tiếng buồn Trăng suông bến vắng lòng tuôn giọt sầu Mưa hoa khôn chặn giọt châu Lạnh lùng sông nước nỗi sầu đầy vơi Xa quê sầu hận tơi bời Khói lam chốn cũ phương trời xa xăm Đêm xuân đối bóng âm thầm Canh khuya thơ Việt ta ngâm một bài
2- Gió đưa lá cung sầu thổn thức Bến trăng suông buốt nhức tâm can Mưa bay hoa nở động can tràng Sông nước lạnh lùng nao tấc dạ Sầu hận bấy, quê hương vời vợi Tìm đâu ra mái rạ khói lam Đêm xuân lạnh mình ta đối bóng Thơ Việt canh khuya bỗng vang ngâm
Nguyễn Phùng Duyên
Thơ phỏng dịch Phạm Vũ Thịnh
1- Lá rụng gió đưa vọng tiếng sầu Trăng soi bóng khách rũ bên cầu Lòng buốt Hàn giang chìm nước lạnh Hoa tươi không ấm nổi mưa ngâu Đất khách giận buồn không ngớt được Quê nhà bè bạn chẳng còn đâu Đêm xuân ngồi một mình đối bóng Nhớ quê thơ Việt một đôi câu
2- Lá rụng gió đưa tiếng thở dài Bên cầu lặng ngắm bóng trăng soi Nước lạnh Sông Hàn lòng cũng lạnh Thiết gì hoa sớm với mưa mai Buồn giận bao năm không dứt được Quê nhà bè bạn biết còn ai ? Một bóng đêm xuân trên đất khách Đôi câu thơ Việt nhớ nhung hoài
Phạm Vũ Thịnh |
||
Đêm Xuân nhớ Sông Hàn
1-
Đêm Xuân nhớ Sông Hàn
Gió khua lá rụng giục sầu Bâng khuâng trăng giãi bên cầu nhớ quê Hoa tươi mưa mát đâu nề Hàn Giang ghẻ lạnh lòng đê mê buồn Giận mình mặc mạch sầu tuôn Nơi xưa ấy liệu ai còn mất ai Mình một bóng suốt canh dài Nhớ nhà ngâm đỡ đôi bài Việt thi
Đào-Phụ-Hồ |
||
|
||
Thơ dịch Pháp Ngữ - Thanh Tâm
Nostalgie du Han Giang en cette nuit printanière
Dans le triste bruissement des feuilles tombées sous la brise, Sur le pont au clair de lune, le voyageur ressent une profonde nostalgie. Son visage est triste malgré la pluie fredonnant sur les fleurs ravissantes; L'eau du fleuve est glacée mais, en lui, son coeur est bouillonnant. Loin de chez-soi, son amertume ne fait qu'augmenter; La fumée du soir de son village natal, où peut-on encore la trouver. Ce printemps, tout seul avec son ombre dans la nuit,
Nostalgique, il chantonne quelques vers de son pays. |
||