Xuân Tiêu Vọng Hàn Giang
(Xem
Bản Văn Chữ Hán)
Phong xuy lạc diệp
động sầu âm
Nguyệt chiếu hà lương khách tứ thâm
Hỷ vũ hỷ hoa vô hỷ sắc
Hàn Giang hàn thủy bất hàn tâm
Tha phương uẩn nộ phi nan giảm
Cố quận nhân yên bất khả tầm
Tịch mịch xuân tiêu cô đối ảnh
Hương quan bán dạ Việt thi ngâm
Hải Đà
Dịch nghĩa:
Gió thổi lá rơi vọng
tiếng sầu
Trăng chiếu cầu bên sông làm khách nhớ nhà da diết
Mưa vui, hoa vui, nhưng mặt chẳng vui
Sông lạnh, nước lạnh, nhưng ḷng không lạnh
Ở phương xa, nỗi sầu giận khó giảm đi
Quê cũ khói lam dễ đâu mà t́m thấy
Qụanh quẽ đêm xuân một ḿnh thân với bóng
Nhớ nhà nửa đêm ngâm nga bài thơ Việt
~oOo~
Thơ phỏng dịch Hải
Đà
Đêm Xuân nhớ Sông Hàn
1-
Lá rơi gió thổi tiếng sầu vang
Trăng chiếu cầu sông khách bẽ bàng
Mưa thuận, hoa cười, đâu sắc thắm
Lạnh sông, buốt nước, chẳng khô ḷng
Tha phương uất hận nào thuyên giảm
Cố quận khói mờ há dễ trông
Quạnh quẽ đêm xuân thân với ảnh
Khuya ngâm thơ Việt nhớ quê làng
2-
Lá rơi gió thổi sầu ngân
Cầu sông trăng chiếu bần thần khách xa
Mặt buồn dẫu có mưa hoa
Lạnh sông lạnh nước … khó mà lạnh tâm
Hận sầu viễn xứ trầm ngâm
Mịt mùng cố quận khói lam khó t́m
Một ḿnh với bóng lặng im
Nửa đêm thơ Việt vịnh ngâm nhớ nhà …
Hải Đà
Thơ phỏng dịch Nguyễn Phùng Duyên
Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn
1-
Gió đưa lá vọng tiếng buồn
Trăng suông bến vắng ḷng tuôn giọt sầu
Mưa hoa khôn chặn giọt châu
Lạnh lùng sông nước nỗi sầu đầy vơi
Xa quê sầu hận tơi bời
Khói lam chốn cũ phương trời xa xăm
Đêm xuân đối bóng âm thầm
Canh khuya thơ Việt ta ngâm một bài
2-
Gió đưa lá cung sầu thổn thức
Bến trăng suông buốt nhức tâm can
Mưa bay hoa nở động can tràng
Sông nước lạnh lùng nao tấc dạ
Sầu hận bấy, quê hương vời vợi
T́m đâu ra mái rạ khói lam
Đêm xuân lạnh ḿnh ta đối bóng
Thơ Việt canh khuya bỗng vang ngâm
Nguyễn Phùng Duyên
~oOo~
Thơ phỏng dịch Phạm Vũ Thịnh
Đêm Xuân Nhớ Sông Hàn
1-
Lá rụng gió đưa vọng tiếng sầu
Trăng soi bóng khách rũ bên cầu
Ḷng buốt Hàn giang ch́m nước lạnh
Hoa tươi không ấm nổi mưa ngâu
Đất khách giận buồn không ngớt được
Quê nhà bè bạn chẳng c̣n đâu
Đêm xuân ngồi một ḿnh đối bóng
Nhớ quê thơ Việt một đôi câu
2-
Lá rụng gió đưa tiếng thở dài
Bên cầu lặng ngắm bóng trăng soi
Nước lạnh Sông Hàn ḷng cũng lạnh
Thiết ǵ hoa sớm với mưa mai
Buồn giận bao năm không dứt được
Quê nhà bè bạn biết c̣n ai ?
Một bóng đêm xuân trên đất khách
Đôi câu thơ Việt nhớ nhung hoài
Phạm Vũ Thịnh
~oOo~
Thơ phỏng dịch Đào Phụ Hồ
Đêm Xuân nhớ Sông Hàn
Gió khua lá rụng giục sầu
Bâng khuâng trăng giăi bên cầu nhớ quê
Hoa tươi mưa mát đâu nề
Hàn Giang ghẻ lạnh ḷng đê mê buồn
Giận ḿnh mặc mạch sầu tuôn
Nơi xưa ấy liệu ai c̣n mất ai
Ḿnh một bóng suốt canh dài
Nhớ nhà ngâm đỡ đôi bài Việt thi
Đào-Phụ-Hồ
~oOo~
Thơ phỏng dịch TĐT - Nguyễn Hoàng
Đêm Xuân nhớ
Sông Hàn
Gió bay lá rụng động ḷng đau
Lữ khách nh́n trăng chiếu sáng cầu
Mưa thắm hoa tươi ḷng trĩu muộn
Sông Hàn, nước lạnh dạ sôi sầu
Xứ người thương hận nào mờ nhạt
Quê cũ khói mờ chẳng thấy đâu
Yên ắng đêm Xuân ḿnh với bóng
Ngâm vần thơ Việt giữa đêm thâu
T.Đ.T- Nguyễn Hoàng phỏng dịch
Thơ dịch Pháp-Ngữ Thanh Tâm
Nostalgie du Han Giang en cette nuit
printanière
Dans le triste bruissement des feuilles
tombées sous la brise,
Sur le pont au clair de lune, le
voyageur ressent une profonde nostalgie.
Son visage est triste malgré la pluie fredonnant sur les
fleurs ravissantes;
L'eau du fleuve est glacée mais, en
lui, son coeur est bouillonnant.
Loin de chez-soi, son amertume ne fait qu'augmenter;
La fumée du soir de son village natal, où peut-on encore la
trouver.
Ce printemps, tout seul avec son ombre
dans la nuit,
Nostalgique, il chantonne quelques vers
de son pays.
Thanh-Tâm (traduction)
Back to top
|