Poesies
 
Paul Verlaine 
(1844-1896)

Place Valhubert in Paris


Nevermore

Souvenir, souvenir, que me veux-tu ? L'automne
Faisait voler la grive à travers l'air atone,
Et le soleil dardait un rayon monotone
Sur le bois jaunissant où la bise détone.
 
Nous étions seul à seule et marchions en rêvant,
Elle et moi, les cheveux et la pensée au vent.
Soudain, tournant vers moi son regard émouvant :
"Quel fut ton plus beau jour ?" fit sa voix d'or vivant,
 
Sa voix douce et sonore, au frais timbre angélique.
Un sourire discret lui donna la réplique,
Et je baisai sa main blanche, dévotement.
 
- Ah ! les premières fleurs, qu'elles sont parfumées !
Et qu'il bruit avec un murmure charmant
Le premier "oui" qui sort de lèvres bien-aimées !

Paul Verlaine (1844-1896)




Không Bao Giờ Nữa

Em có nhớ mùa thu nhiều kỷ niệm
Chập chờn bay cánh én lượn trời không
Tia sáng đều ve vuốt ánh dương hồng
Rừng lá úa xạc xào cơn gió bấc

Đôi chúng ta mơ màng chân rảo bước
Tóc vờn bay trong gió nhẹ đăm chiêu
Bỗng nhìn anh, em xúc động thật nhiều
"Ngày đẹp nhất đời anh ?" em muốn hỏi

Lời thánh thiện ngoan hiền trong giọng nói
Tôi mỉm cười kín đáo bộ thơ ngây
Nâng tay nàng hôn đắm đuối mê say

Ôi hương ngát, nụ hoa đầu biêng biếc
Vang khe khẽ giọng thì thầm tha thiết
Từ môi em … run rẩy tiếng "vâng" đầu ..

Vương Ngọc Long phỏng dịch

     »