Mẹ Cơ Cầu

Hai sương một nắng tiêu điều
Bôn ba cuộc sống nhiễu điều phận dâu
Đêm dài trắng mắt canh thâu
Ngày qua bước vội cơ cầu nặng mang
Lo toan , nông nỗi, nhọc nhằn
Mẹ lưng còng chẳng than thân phận nghèo
Chải bươn, quần quật, gieo neo
Tình thâm nghĩa trọng bồng đèo đôi vai
Trên hoang tàn Mẹ còn ai ?
Hay trăng khờ dại, đêm dài hư linh...
Bão đời giông tố bạt, kinh
Mẹ đem huyền thoại ru tình núi sông
Nước mắt Mẹ có còn không ?
Hay đà cạn mất trong lòng suối khô ?
Mẹ ân tình vẫn nguyên sơ
Bụi trầm luân chẳng hoen mờ vết son
Bình nhiên như cánh sen non
Thơm tâm từ lượng ngát hồn đại quang....

Vương Ngọc Long