Nghĩ Cổ


Sinh giả vi quá khách
Tử giả vi quy nhân
Thiên địa nhất nghịch lữ
Đồng bi vạn cổ trần
Nguyệt thố không đảo dược
Phù tang dĩ thành tân
Bạch cốt tịch vô ngôn
Thanh tùng khởi tri xuân
Tiền hậu cánh thán ức
Phù vinh hà túc trân !

Lý Bạch


Dịch Nghĩa:

Sống như người khách qua đường
Chết là kẻ trở về nhà
Trời đất xem như một quán trọ
Cùng thương xót cát bụi ngàn đời
Thỏ trong trăng cứ mãi nghiền thuốc
Cây dâu nổi đã hóa thành củi rồi
Xương trắng quạnh quẽ chẳng nói năng gì
Thông xanh nào có biết mùa xuân
Việc đời trước sau đều đáng thở than
Cái phú quí không bền có nghĩa lý gì đâu !


Bắt Chước Ý Xưa

Sống như khách lạ qua đường
Mai kia nằm xuống cố hương muốn về
Đất trời quán trọ lê thê
Muôn đời cát bụi não nề thương tang
Thỏ nghiền thuốc mãi trong trăng
Cành dâu xanh đã võ vàng củi khô
Lạnh lùng xương trắng co ro
Thông xanh nào có ước mơ xuân về
Trước sau đời ngẫm tái tê
Vinh hoa phú quí có gì đáng đâu !

Hải Đà