Mộng Đời

Mụ dỗ dành ta xuống cõi đời
Bảo rằng : thế tục đẹp, con ơi!
Vợ hiền, bạn tốt, người không ác
Nước sạch, hoa thơm, đất chẳng hôi
Nhân đạo thực hành chùi hết lệ
Thủy chung giao ước giữ nguyên lời
Bao năm ta những mơ mơ tưởng
Tỉnh lại thì ra mộng thế thôi ! *

Tỉnh lại thì ra mộng thế thôi
Muốn hay không muốn sự qua rồi
Tham danh trục lợi, đời là thế!
Đổi chủ thay ngôi, thế sự đời!
Bất chính bất trung đen như mực
Giả nhân giả nghĩa bạc hơn vôi
Những khi bão tố trăng sao rụng
Ta muốn về thôi, tựa chiếc nôi

Ta muốn về thôi, tựa chiếc nôi
Ngậm ngùi thế sự, áng mây trôi
Được thua, vinh nhục, tàn canh bạc
Thành bại, buồn vui, vãng cuộc chơi
Một thoáng phù sinh, cười hoặc khóc
Trăm năm tử biệt, khóc hay cười ?
Tuồng đời há phải trường thiên kịch ?
Hỏi thử rằng ai diễn kịch đời ?

Hỏi thử rằng ai diễn kịch đời ?
Có chi không hiểu, hỏi ông Trời
Sân si, hỉ nộ, xuôi lòng tục
Sinh ký, tử quy, thuận lý trời
Quán trọ, quán đời, nơi cày cựa
Cõi người, cõi tạm, chốn cầm hơi
Mụ ơi ! nếu biết đời không đẹp ...
Nhào nắn chi ra một kiếp người ??

Mộng đời tơi tả . Phù sinh !
Xin về nôi Mẹ, tựa mình . Đơn sơ !

Hải Đà