Đời Cũng Thế Thôi

" Mụ ơi ! Nếu biết đời không đẹp
Nhào nắn chi ra một kiếp người ! "

trích MỘNG ĐỜI -Thơ Hải Đà


Cúi chào cuộc huyễn bước vào
Phổi tim sứt mẻ nghẹn ngào tức hơi
Lưng trần phơi bán cho trời
Mồ hôi bán đất ngậm lời xót xa
Giã từ cõi rối trốn ra
Xương gân cốt mỏi thịt da bã rời
Thì ra đời cũng thế thôi
Giản đơn như thế nghĩ hoài không ra
Dật dờ đứng giữa ngã ba
Phân vân tự hỏi phồn hoa chốn nào?
Tôi moi, tôi bới, tôi đào
Vết sưng tấy mủ, vết cào xước da
Tìm hoài tìm mãi không ra
Ú tim ví bắt tà ma thần phù
Ngoảnh lên quanh quẩn rối bù
Cúi đầu ngó xuống bụi mù mịt câm
Đêm nằm ngửa mặt lên trần
Thấy con ruồi nhỏ vần vần bay quanh
Hư không, hư vị, hư thanh
Hư vinh, hư phiếm, hư danh, hư hàm
Xin Trời một phút hư tâm
Ngẫm suy cuộc huyễn âm thầm cầu may...
Mười ngày chín tháng ngủ say
Giật mình tỉnh dậy mặt mày tối tăm
Ước gì thai nghén trăm năm
Ẩn cư bụng Mẹ mà nằm ... an nhiên !

Hải Đà