Diệu Tưởng

Lên non đùa hỏa diệm
Xuống biển giỡn cuồng phong
Quên tâm mình diện bích
Bỏ rơi túi càn khôn

Trong tim người bão tố
Sắc tiếu bạt khuynh thành
Ta ngồi bên cội bách
Vẽ mắt người thiên thanh

Xuyên sơn tìm bảo thạch
Nhập hải mò trân châu
Ta dâng tình hồng thủy
Mắt người còn mưa ngâu?

Dặm trường thiên lý mộng
Hạt cát nào nhỏ nhoi
Ẩn tàng trong ngọc lệ
Xốn xang đau một đời

Tim gầy chưa mỏi cạn
Ấp ủ tình uyên nguyên
Lãng quên đời tiểu kỷ
Vấn lòng còn truân chuyên?

Dò sông, sông vô tận
Hỏi núi, núi vô âm
Thỉnh kinh, kinh vô tự
Nhớ người, người vô tâm

Thương ta, ta vô vọng
Diệu tưởng tình mong manh
Đêm trùng lai đốn ngộ
Sương khói tàn hư thanh

Giữa rừng khuya biệt tích
Lung linh bóng dạ cầm
Ta buông hồn nguyệt hạ
Đáy tim người trăm năm

Hỏi ta, còn vô vọng?
Hỏi người, còn vô tâm?
Hỏi tâm, còn diệu tưởng?
Hỏi đời, còn tri âm?

Vương Ngọc Long